Bài viết này viết cũng đã lâu lắm rồi, cách đây cũng phải đến 2 năm. Nay edit lại rồi nhét vào chuyên mục Mỗi ngày 1 ly cafe nhỏ.
------------ o0o ------------
Cũng lâu lắm rồi ko gõ được cái blog nào. Chiều, trời bão, rét, trùm chăn và thêm 1 ly cafe. Cái bệnh nghĩ nhiều nó ùa về!
Chợt nhớ cái blog bác Kingkong gõ từ thời 360 Yahoo. Trong đó bác ấy nói về cái túi rỗng và bạn bè. Chợt nhìn cái ví dẹp lép. Đề tài mới đây rồi:D
Vừa qua, máy tính cháy, 1 tuần liền không được online, ko được ôm máy quả là cực hình. Cố gắng cày, kiếm tiền để mua máy mới những vẫn thiếu. Chợt nghĩ tới đám bạn bè. Cầm chiếc điện thoại trên tay. Nghĩ, rồi nghĩ, rằng mình có đủ thân để hỏi vay tiền chúng nó ko? Hỏi rồi họ có cho mình vay tiền ko? Hay là 1 câu trả lời nào đó!...
Đánh liều gọi tới cái SĐT đầu tiên trong danh sách bạn bè.
- Alo, bác T à, cơm chưa?Bầu trời sụp, niềm tin đổ. Ông bạn mình tin tưởng, trao đổi, giúp đỡ những exp mình có từ trước đến h. Ừm, có lẽ điều mình lo lắng đã tới.
- Ờ, a vừa ăn xong, chú mới ngủ dậy à?
- Hix, máy cháy, ngủ được đâu. Gọi bác định nhờ bác em vay ít tiền mua cái máy mới cái. Tuần sau em trả!
- Hix, a đã lĩnh lương tháng này đâu, a mới chuyển công ty. Nên ko có tiền cho chú vay rồi.
- Ừm. OK, thanks bác nhé!
Thôi, tự nghĩ cách xoay thôi. Nhưng ko biết đến bao h mới đủ tiền đây. Xin bố mẹ à, Ko, ko bao h. Làm gì cho ra ngần ấy tiền trong 1 time ngắn nhỉ. Ừm đánh liều call thêm 1 thằng bạn ( bạn mà mình thậm chí chẳng biết nó bao nhiêu tuổi, ở đâu, và làm gì! )
- Alo, ông H à, đang làm gì đấy!Vậy là xong, h chỉ việc withdraw thôi nhỉ.
- Ừm, ai thế nhỉ???
- Tôi H đây, PhimHP.com ấy!
- À, nhớ rồi, có chuyện gì ko ông???
- Ừm. Tôi đang cần mua con máy mới, còn thiếu ít tiền, ông giúp tôi được ko?
- Ông thiếu nhiều không?
- 30$
- Ông đợi tôi chút nhé!
- Alo, may quá, tôi còn đủ. Cho tôi mail paypal của ông.
- [email protected]
- OK, tôi chuyển rồi đấy. Tôi ngủ tiếp đây, đang ốm, mệt quá.
- Ừm, thanks ông nhiều nhé. Đầu tuần sau tôi gửi ông.
- OK
Xong, sau 4 ngày, đã cầm được con máy mới trên tay. 1 tuần sau, gửi lại thằng bạn ( xl, bây h tôi vẫn ko nhớ tên đầy đủ của ông là gì ) đúng số tiền nó cho mình vay. Và mọi chuyện qua đi!
Hôm qua, ngồi 1 mình, cafe và ngắm trời mưa bão. Nhin con laptop, nhìn cái ví lép. Và chợt nghĩ, bạn bè, tiền và lòng tin.
Ở đây có 2 người. 1 người đã hợp tác làm việc, cafe nhiều lần. và 1 người chỉ quen nhau trên 1 forum IT, nc ko nhiều, tên tuổi cũng ko rõ. Cái rõ chỉ là cái nick yahoo, tên web ( sđt của người bạn ấy cũng là đọc trên web ).
Phải chăng, tình bạn được xây dựng từ niềm tin tưởng lẫn nhau. Người mà mình tin tưởng, tin là bạn kia đã ko cho mình mượn tiền ( ờ, bác chưa lĩnh lương, 1 tháng sau em thấy bác mua ô tô nhá ). Và người mà mình ko thân, cũng ko hiểu rõ lắm ( hắn cũng thế ) lại “dám” cho mình mượn tiền. Vậy thì, niềm tin của ai đối với mình nhiều hơn. Tin chắc là ai cũng rõ...
Thực ra thì đây chỉ là phép thử tâm lý, nên cảm xúc nó cũng ko hết cho lắm. Nhưng bấy nhiêu đó thôi, cũng đủ, cũng chín để nghĩ, để ngẫm về 2 từ bạn bè.
Bạn bè là những người hiểu, giúp đỡ mình. Tính tớ nó có phần lập dị. Chịu được tính tớ, đấy là bạn tớ. Tớ nằm viện, đứa nào hiểu được đấy là lúc tớ cần nghỉ ngơi -> đấy là bạn tớ. Tớ nằm viện, đứa nào mua quà vào thăm -> tớ ko coi là bạn. Có lẽ 1 vài bạn sẽ cười. Nhưng tính tớ là thế đấy!
Tớ nói, trước nay ng tớ thực sự coi là bạn ko nhiều. Có người nói tớ khinh người ấy. Ko, tớ nể, thực sự rất nể. Nhưng rõ ràng tớ với cậu còn 1 khoảng cách quá xa về học thức, hình thức, nhận thức... Vậy thì liệu làm bạn với nhau có được ko nhỉ? Xin lỗi nhé, chỉ sợ cậu ko chịu nổi tính tớ nếu ở với tớ 1 ngày đâu :))
Nói chung là hơi lan man, có lẽ vấn đề chính thì mọi người đã rõ nhỉ!
Khi tớ viết bài viết này, trong túi tớ còn đúng 1 tờ 2000. Giàu hơn bác kingkong khi xưa:)) Bắt chước bác ấy làm AQ tí!
2000 bây h làm được những gì nhỉ? Nếu như ko phải là đang ở nhà, bố mẹ nuôi cơm thì với 2000 đấy mình có thể làm gì nhỉ? 1 cái bánh mì nhỏ. Còn nước thì tự xử thôi! Có sao đâu, ngày xưa mình còn nhịn đói được cơ mà? Nhưng chợt nghĩ, vậy ăn rồi thì chiều tính sao đây nhỉ. Đấy là vẫn còn 1 mình, mai sau nếu...! Chợt thấy mình ích kỷ! Đã lâu rồi chỉ sống mà biết tới cái máy tính, chỉ biết tới những dòng code, với đam mê mà quên đi những ngày chưa ăn xong bữa trưa đã lo tối nay ăn gì!...
Tiếp đến, với 2000 này, Mình sẽ có cơ hội nhìn lại tình cảm của bạn bè, anh em. ( Như VD đầu bài ) Mình sẽ nghĩ đến ai đầu tiên. Mình với họ có đủ thân để hỏi vay tiền ko? Có đủ sức để vượt qua cái sĩ diện để hỏi vay tiền ko? Họ có cho mình vay tiền ko? Họ có đủ tiền để trang trải cho cuộc sống ko mà thừa tiền cho mình vay???
Chợt nghĩ tới 1 câu hát mình nghe gần đây: “Triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa???” Đúng là lúc khó khăn mới hiểu rõ sự giúp đỡ của bạn bè, anh em quan trọng thế nảo. Cái kiểu nhắn tin cho thằng bạn: “Ê, đi trà đá ko mày. Nhưng mày trả nhé, tao bắc cạn rồi”. Và rồi thằng bạn gọi lại kéo mình ra quán trà đá cổng trường. Nhẹ nhàng vậy thôi, nhưng cảm giác thân quen chợt ùa về.
Và rồi sau đó, bài học là cố gắng kiếm đủ tiền. Sẽ chẳng ai giúp được mình mãi. Tự thân thôi!...
Cám ơn 2000 nhé, cám ơn cơn mưa chiều qua.
ngày xưa mình cũng thế, hồi học sinh cấp 3 , nhà cũng duới trung binh tý, buôn bán nhỏ, thỉnh thoảng bố mẹ cho vài đồng tiêu vặt, tính thì cũng tiết kiệm nên lâu lâu lại có một khoản, bạn bè cần toàn cho vay, cũng co khi mời bạn bè ăn uống, mãi diết vẫn thế. đến lớn, một dịp mình nghỉ làm, chuyển việc, hơi thiếu thiếu (( không thiếu quá)) muốn kiểm tra bạn bè tý, đi hỏi mấy đứa ngày xưa hay giúp đỡ, chẳng đứa nào giúp được gì mà thật sự mình biết chúng bạn có thể giúp được mình. mình cũng làm phép thử sớm để sau này, nếu nó còn hỏi tiền mình như xưa thì cho lượn luôn. ...
Trả lờiXóaĐăng nhận xét